[Danmei] Hủy tâm chú – Chương 10 – Thượng





Hủy tâm chú – Chương 10 Thượng


Tác giả: Tùy Phong Phi

Thể loại: Huyền huyễn, nhất thụ nhất công, lãnh đạm công vs đỏng đảnh si tình thụ, ngược luyến tàn tâm

Editor: Băng Tiêu

Beta – reader: Kumiko




Địa phủ, Diêm Vương điện.

 

Hắc Vô Thường mặt không chút thay đổi khoanh tay đứng đó, trong lòng không ngừng mặc niệm: “Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn…” Đọc cả ngàn lần, kết quả vừa ngẩng đầu lên, trong tầm mắt vẫn là hai thân hình dính lại với nhau.

 

Diêm vương một thân hắc y ngồi ngay ngắn trước án, đống công văn chồng chất như núi ở ngay cạnh, nhưng hết lần này tới lần khác lại không thèm quan tâm, mà chỉ lo nắm lấy tay tam hoàng tử, ôn nhu nói lời nhỏ nhẹ. Tam hoàng tử thì lắc đầu nghiêm mặt, miệng không ngừng hừ lạnh, không biết vừa lại giận dỗi cái gì.

 

Ai nha, nơi này tốt xấu gì cũng là Diêm Vương điện đó nha, ban ngày ban mặt, còn ra thể thống gì nữa?

 

Mặc dù Hắc Vô Thường không có khuôn mặt, nhưng trong lòng lại đang than khóc om sòm.

 

Tam hoàng tử tham luyến sắc đẹp của diêm vương đại nhân bao năm nay, thiên hạ không ai không biết, giờ biến thành người như vậy cũng là bình thường. Nhưng ngay cả một người ôn hòa lạnh nhạt như diêm vương đại nhân mà cũng lâm vào võng tình, cả ngày ta ta ngươi ngươi, không chịu làm việc đàng hoàng, thật sự có chút quái dị rồi.

 

Cho dù lúc đầu nợ tam hoàng tử nhiều lắm, hôm nay nhất tâm nghĩ muốn đền bù cho ngài ấy, nhưng cũng không cần sủng nịch đến tình trạng này chứ?

 

Hắc Vô Thường nghĩ đến xuất thần, chợt thấy diêm vương đại nhân nhà hắn nhoẻn miệng cười, ôn nhu nói: “Được rồi, chúng ta đi nhân giới chơi một chuyến.”

 

Ơ ơ? Có phải hắn nghe lầm rồi không?

 

Giờ này mà còn chạy đi nhân giới chơi đùa? Vậy đống lớn công văn trên bàn ai sẽ xử lý?

 

Mắt thấy diêm vương nắm tay tam hoàng tử đứng dậy, Hắc Vô Thường biết rõ vô ích, vẫn cố há mồm hô lớn: “Chờ chút! Diêm vương đại nhân, không lẽ ngài lại quăng hết đống công việc này cho thuộc hạ…”

 

La Khởi cười tủm tỉm đi về phía trước, không thèm để ý.

 

Ngược lại, Lãnh Vũ hảo tâm vẫy vẫy tay với Hắc Vô Thường, nói: “Đừng cãi nhau, ta nhất định sẽ mang đặc sản về cho ngươi.”

 

Dứt lời, hai người liền biến mất tăm.

 

 

 

Trong nháy mắt, bọn họ đã tới nhân giới.

 

Lúc này Lãnh Vũ đã thay một bộ trang phục khác, chạy khắp nơi dạo chơi, vô cùng vui vẻ. La Khởi thì nắm chặt tay hắn, cười khanh khách đi theo.

 

Hai người bọn họ không thi triển pháp thuật mà chậm rãi đi dạo trên đường, ngắm nhìn các tòa nhà cao tầng, nhìn dòng xe cộ đi tới đi lui. Cuối cùng lại còn trèo lên xe bus, đi xung quanh trung tâm thành phố một vòng.

 

“Một ngàn năm trước, nhân giới không phồn hoa như vậy.” Lãnh Vũ nhìn qua khung cửa sổ, bùi ngùi nói.

 

La Khởi chỉ lo nhìn mặt hắn, gật đầu cười trả lời: “Ừ.”

 

“Bất quá chỉ nháy mắt, cả ngàn năm đã trôi qua.” Kỳ thật làm gì có chuyện nháy mắt? Một ngàn năm qua, không lúc nào hắn không phải chịu nỗi khổ tương tư, một mình vượt qua bao ngày đêm cô đơn lạnh lẽo như băng, tất cả cũng chỉ có mình hắn biết.

 

La Khởi nhìn thần sắc Lãnh Vũ, ngực cũng cảm thấy khó chịu, không nhịn được vươn tay vuốt mái tóc đen của hắn, cúi đầu gọi: “Điện hạ.”

 

“Hả?”

 

“Thời gian đó mặc dù đã lãng phí trôi đi, bất quá, chúng ta còn có ngàn năm vạn năm có thể ở bên nhau.”

 

Lãnh Vũ nghe vậy, trái tim rung động, không kìm hãm được mà cười cười, vừa quay đầu lại, đã bị La Khởi gắt gao ôm hôn. Hắn ngẩn ngơ, lập tức giãy dụa, nói: “Đồ đần, xung quanh toàn là người đó.”

 

“Không sao.” La Khởi lưu luyến hôn lên má hắn, có chút thở dốc nói: “Bọn họ không nhìn thấy đâu.”

 

Lãnh Vũ đột nhiên trừng to mắt, hỏi: “Ngươi dùng ẩn thân thuật? Lúc mới tới nhân giới, ngươi còn nói không được tùy tiện làm phép mà.”

 

“Thi thoảng dùng một lần cũng được.” La Khởi chớp chớp mắt, vô tội cười.

 

Tên hỗn đản này!

 

Căn bản chỉ làm theo ý mình.

 

Lãnh Vũ cắn răng, càng nghĩ càng giận, liền nhấc chân đá y một cái. Nhưng chưa kịp đá, đã lùi chân về, ngửa đầu cắn lên má người nào đó một cái.

 

Thật không tiền đồ.

 

La Khởi không đau, nhưng hắn lại đau lòng.

 

Hai người dùng ẩn thân thuật, náo loạn chơi đùa hồi lâu trên xe bus, cuối cùng thiếu chút nữa là tới trạm cuối. Lúc này sắc trời đã tối, La Khởi định quay về địa phủ, nhưng Lãnh Vũ lại ầm ĩ đòi đi tới nhà Lãnh Luyện chơi đùa. Gần đây La Khởi ngàn y trăm thuận, việc nào cũng nghe hắn, vì vậy cả hai liền tới nhà Lãnh Luyện.

 

Người thanh niên tên Hứa Ý cũng ở đó, rốt cuộc cả bốn người cùng ngồi ăn cơm tối, xong còn làm mấy trận mạt chược.

 

Cuối cùng, Lãnh Vũ ngại trời đã tối, liền ở lại nhà Lãnh Luyện một đêm.

 

La Khởi nghe xong quyết định của hắn, khó tránh có chút kinh ngạc: “Tùy tiện búng ngón tay một cái là về tới địa phủ, có liên quan gì với trời tối đâu?”

 

“Nhiều lời.” Lãnh Vũ ngã xuống giường, trừng mắt nhìn y, không nhịn được hừ nói: “Đêm nay ta muốn ngủ ở đây.”

 

La Khởi híp mắt, hình như rõ ràng điều gì đó, chậm rãi ngồi xuống giường, kéo dài âm thanh nói: “À, ta biết rồi, điện hạ muốn đại ca ngươi nghe thấy đúng không?”

 

“…” Lãnh Vũ thoáng cái giật mình, hai gò má nóng lên.

 

Còn La Khởi thì cố ý hôn lên môi hắn một cái, sóng mắt lưu chuyển, cười nói: “Yên tâm, đêm nay ta nhất định sẽ cố hết sức.”

 

Lãnh Vũ muốn tuyên bố tất cả quyền, y đương nhiên sẽ phối hợp.

 

La Khởi nói tuy hời hợt, nhưng Lãnh Vũ nghe xong lại mặt đỏ bừng bừng, thở hổn hển nói: “Vớ vẩn, ta đâu có ý đó.”

 

“Vậy là ý gì?” La Khởi vẫn cười, trong chốc lát sờ đầu hắn, rồi lại xoa mặt hắn: “Hai người phòng bên tinh lực tràn đầy đấy nhỉ? Nhưng không sao, khẳng định chúng ta vẫn thắng.”

 

Vừa nói chuyện, La Khởi vừa nhẹ nhàng hôn lên mặt Lãnh Vũ.

 

Lãnh Vũ xấu hổ mặt đỏ bừng bừng, nhưng khi ôm người yêu vào lòng, lại không nỡ buông ra, chỉ im lặng, chuyên tâm theo y triền miên.

 

Đúng lúc vành tai mái tóc chạm vào nhau, hai người chợt nghe thấy “bịch” một tiếng, một thanh niên áo đen tóc đen đột nhiên xông vào phòng, hét lớn: “Điện hạ, không ổn rồi.”

 

Lãnh Vũ kinh hãi, vội vàng ôm La Khởi quần áo xộc xệch vào trong lòng, hung tợn hỏi: “Chuyện gì?”

 

Nhược Vô nhìn thấy khóe mắt Lãnh Vũ ướt át, sắc mặt ửng đỏ, lập tức rõ ràng hai người đang làm gì, trong lòng thầm kêu không xong. Chỉ là lúc này tiến thoái lưỡng nan, không thể làm gì khác hơn đành phải kiên trì trả lời: “Sau khi điện hạ tới địa phủ, Thiên Đế vốn muốn cho nhị điện hạ kết hôn với công chúa yêu giới, ai ngờ một lời không hợp, đã cãi nhau một trận ầm ĩ. Công chúa yêu giới tức giận thiên giới đã nhiều lần thối hôn, liền triệu tập mấy vạn đại quân, chuẩn bị khai chiến với thiên giới.”

 

“Cái gì?” Lãnh Vũ ngẩn ngơ, nhất thời quên truy cứu tội xông vào bất chợt của Nhược Vô, chỉ kinh ngạc hỏi: “Yêu giới sắp khai chiến với thiên giới sao?”

 

Mấy ngàn năm qua, thiên giới và yêu giới luôn trong trạng thái giương cung bạt kiếm, nhưng bởi vì liên quan tới nhiều vấn đề, nên chưa từng chính thức khai chiến.

 

Hôm nay chỉ vì hắn không chịu lấy cô công chúa háo sắc kia, mà hai giới đã chiến tranh ư?

 

Hắn không phải hồng nhan họa thủy đó chứ?

 

Lãnh Vũ đang nghĩ, chỉ thấy La Khởi sửa sang lại xiêm y, quay đầu liếc Nhược Vô một cái, hỏi: “Còn chuyện gì không?”

 

“Không ạ.”

 

“Vậy ngươi ra ngoài đi.”

 

“Vâng.”

 

Thẳng đến khi Nhược Vô ra ngoài, La Khởi mới vươn tay ấn vào mi gian của Lãnh Vũ, ôn nhu nói: “Đừng nhíu mày, ta không thích bộ dạng này của ngươi đâu.”

 

Khuôn mặt Lãnh Vũ ửng hồng, lập tức xoay đầu đi.

 

La Khởi liền xoay theo, nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt hắn, hỏi: “Có muốn về thiên giới một chuyến không?”

 

“Đừng lo, dù sao thiên giới còn có nhị ca. Nếu thật sự không giải quyết được, thì cùng lắm phụ hoàng ta chịu ủy khuất một chút, hy sinh bản thân lấy công chúa yêu giới vậy.” Lãnh Vũ ngoài miệng thì nói vậy, nhưng vẻ mặt lại rầu rĩ không vui. Thường ngày mặc dù hắn ngang ngạnh quen rồi, nhưng dù sao vẫn lo lắng cho an nguy của thiên giới.

 

La Khởi không thể làm gì khác đành vỗ vỗ lưng hắn, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Yêu giới cũng chỉ là một đám ô hợp, làm sao địch nổi thiên giới. Mà phụ hoàng ngươi nhiều thủ đoạn như vậy, tuyệt đối sẽ không sao đâu.”

 

“Ừ.”

 

“Không còn sớm nữa, ngủ đi.”

 

“Ừ.”

 

Lãnh Vũ gật đầu đáp nhẹ, nhưng hai tròng mắt vẫn mở thật to, không chịu nhắm lại.

 

La Khởi bất giác cười ra tiếng, bàn tay che mắt hắn, nói: “Sáng mai chúng ta trở về thiên giới.”

 

Lãnh Vũ không kháng nghị, cọ xát vào tay La Khởi vài cái, rồi chìm dần vào giấc ngủ. Nhưng cho dù đang ngủ, vẫn nắm chặt lấy tay người yêu không tha.

 

La Khởi càng nhìn càng cảm thấy thú vị, không nhịn được lại nở nụ cười, vươn tay giúp hắn đắp lại chăn mền. Nhưng chính y lại không ngủ được, thủy chung vẫn ngồi ở đầu giường, lẳng lặng ngắm nhìn Lãnh Vũ.

 

La Khởi ỷ vào linh lực cao cường, gần đây thường xuyên ngủ ít đi một, hai canh giờ để dành thời gian ngắm nhìn Lãnh Vũ ngủ. Nếu vận khí tốt, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy Lãnh Vũ ở trong mộng gọi tên y, thanh âm nhẹ nhàng dịu dàng, khiến lòng người rung động.

 

Dù sao đã thiếu ngàn năm tương tư, đương nhiên y phải cố gắng thì mới có thể đuổi kịp Lãnh Vũ.

 

Đáng tiếc, tối nay còn có việc, không thể ở bên người yêu mến.

 

La Khởi vừa nghĩ vừa thở dài, hôn lên trán Lãnh Vũ một cái, rồi mới buông tay hắn ra, lặng yên đứng dậy, đi ra khỏi phòng.

 

Mỗi một bước, trên người y càng nổi lên một tầng ánh sáng màu lam, lát sau, đã biến mất không còn dấu tích.

 

 

 

La Khởi trực tiếp tới yêu giới, pháp lực y cao cường, lại không ẩn dấu khí tức, vì vậy chỉ mới dạo một vòng, đã nghe thấy giữa không trung truyền tới tiếng ngọc bội kêu đinh đinh đang đang.

 

“Công chúa, lâu rồi không gặp.” La Khởi ôn hòa cười.

 

Một nữ tử diễm lệ mặc bộ đồ màu tím từ phía trên giáng xuống, chậm rãi bay xuống trước mặt y, cười duyên: “Ta tưởng là ai, thì ra là cái tên vô lương tâm. Ngươi chạy tới yêu giới lúc này, chắc không phải chỉ đến chơi đó chứ?”

 

“Công chúa biết lý do ta tới mà.”

 

“Vì tam điện hạ thơm ngon kia hả?” Tô Vô Âm tươi cười yêu mị: “Hì hì, bị ngươi ăn trước rồi sao?”

 

La Khởi không để ý tới lời trêu chọc của nàng, chỉ đưa hai tay ra đằng sau, nét mặt tự nhiên, cất cao giọng nói: “Hậu cung của công chúa vốn rất nhiều nam tử tuấn tú, tại sao lại vì một việc nhỏ kia mà khơi mào ngọn lửa chiến tranh?”

 

“Mỹ nhân quả thật khắp nơi đều có, nhưng thiên giới lại nhiều lần thối hôn, thể diện của bổn công chúa còn đâu nữa?”

 

“Công chúa nếu như khư khư cố chấp cũng không sao, chỉ cần đừng lấy tam điện hạ làm cái cớ là được.” Ý nói là, có muốn khai chiến hay không tùy ngươi, chỉ cần đừng kéo Lãnh Vũ nhà y xuống nước là được.

 

Nghe vậy, Tô Vô Âm không nhịn được cười rộ lên, nói: “Chậc chậc, diêm vương đại nhân thật đúng là biết bảo vệ người yêu. Lúc trước khi ngươi tới yêu giới cứu người, ta đã biết sẽ có ngày như vậy, không ngờ lại tới nhanh thế.”

 

La Khởi thoáng giật mình, nhất thời có chút ngơ ngác, hỏi: “Ngươi nói cái gì?”

 

“Thế nào? Diêm vương đại nhân không phát hiện ra sao? Khi ta cưỡng hôn tam điện hạ, sắc mặt ngươi không biết có bao khó coi.” Cắn cắn móng tay, công chúa tươi cười diễm lệ: “Ai nha, đáng tiếc, đôi môi đó cuối cùng lại để ta nếm trước.”

 

La Khởi hồi tưởng lại chuyện cũ, chỉ nhớ rõ mình cứu Lãnh Vũ thoát khỏi ma chưởng của cô ả, còn về phần lúc đó tâm tình thế nào, lại không thể nhớ nổi. Ngược lại, giọng điệu cợt nhả của Tô Vô Âm, lại làm cho y tức giận vài phần, bàn tay đặt sau lưng chậm rãi nắm chặt lại.

 

Tô Vô Âm liếc mắt, nghĩ y không tin mình nói, liền vẫy tay áo, cười nói: “Kỳ thật ngày đó sau khi các ngươi rời đi, ta vẫn đi theo sau, không ngờ lại phát hiện một chuyện vô cùng thú vị.”

 

Vừa nói chuyện, Tô Vô Âm vừa niệm một câu chú ngữ, sương mù liền ngưng kết thành một thủy kính, trên đó hiện lên cảnh tượng, đúng là lúc La Khởi cùng Lãnh Vũ đứng ở bên hồ Huyễn Kính.

 

Lúc ấy mặt hồ chiếu ra người trong lòng của Lãnh Vũ, sau đó hắn nhất thời bối rối mà ngã xuống nước. Còn La Khởi vì vội vã cứu người, căn bản không phát hiện, mặt hồ đã đồng thời hiện lên một khuôn mặt khác. Mặc dù chỉ là trong nháy mắt, nhưng dung nhan tuấn tú, ánh mắt kiêu ngạo đó lại vạn phần quen thuộc.

 

“Điện hạ…” La Khởi nhìn có chút ngây dại, bất giác thốt lên, sau đó liền cảm thấy trái tim co rút đau đớn đến kỳ dị.

 

Thì ra, dưới đáy lòng mình vốn đã có hắn.

 

Chỉ là bị chôn giấu quá sâu, mà ngay cả y cũng chưa từng phát giác.

 

Tưởng rằng có thể không chút động lòng, vậy mà trăm năm ngàn năm làm bạn, sớm đã thành thói quen.

 

Thói quen ánh mắt si tình của hắn luôn dõi theo mình.

 

Thói quen hắn liên tục tới địa phủ quấy rối, rồi lại chật vật mà về, trong miệng còn la hét “Ta sẽ trở lại.” Cũng không biết là trở lại gặp mình, hay là… trở lại để mình khi dễ?

 

Nếu không có Lãnh Vũ ở bên cạnh, một ngàn năm nay, không biết có bao nhiêu cô đơn tịch mịch.

 

La Khởi nháy nháy mắt, ánh mắt trở nên ôn nhu như nước, bên môi cũng vung lên nụ cười, thở dài nói: “Công chúa nếu biết tam điện hạ là người ta thích, cần gì phải cố ý trêu chọc hắn?”

 

“Đương nhiên là vì ngươi rồi.” Tô Vô Âm vung tay áo lên, thủy kính liền biến mất, nàng đi từng bước tới gần La Khởi, thản nhiên cười: “So với tam điện hạ, ta càng thích ngươi hơn. Chỉ cần ngươi đồng ý chơi với ta mấy tháng, nhất định ta sẽ chủ động thối hôn. Thế nào? Cuộc giao dịch này không thiệt thòi chứ?”

 

“Công chúa đem tình yêu ra để đùa giỡn sao?”

 

“Cho tới bây giờ ta đều nghiêm túc.”

 

“Xin lỗi, chỉ sợ làm công chúa thất vọng.”

 

“Không sợ người trong lòng ngươi bị khó xử sao?” Tô Vô Âm nghiêng đầu, tươi cười quyến rũ động lòng người.

 

La Khởi cũng cười rộ lên.

 

“Từ nhỏ ta đã bị cha ta chiều đến sinh hư rồi, vô luận chuyện gì cũng phải theo ý mình, lúc không được như ý, sẽ rất dễ tức giận.” Vừa nói vừa cúi đầu nhìn những ngón tay thon dài trắng nõn của mình, nét mình tươi cười trông đầy vô hại: “Bộ dạng tức giận của ta… không đẹp mắt chút nào đâu.”

 

Ơ?

 

Tô Vô Âm ngẩn ngơ, còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy sắc mặt La Khởi thay đổi, trong lòng bàn tay đột nhiên xuất hiện một ngọn lửa màu lam. Nàng kinh hãi, vội vàng vung tay ngăn cản.

 

Một luồng sáng bùng mạnh lên.

 

Hai người bị bắn ra xa, dựa vào pháp lực mà giằng co.

 




Cont…





18 responses to “[Danmei] Hủy tâm chú – Chương 10 – Thượng

  1. ta lấy tem trước đã 😀

  2. tem !
    ha, anh Vũ bệnh sợ, còn cố ý muốn người khác nghe thấy, em bó tay bó chân bó toàn thân vs anh luôn rồi đấy T.T
    anh Khởi cũng thật là khí khái quá đi, khẳng định “tinh lực” của đội ta chắc chắn ăn đứt đội “phòng bên” nha ^^
    cơ mà sao công – thụ vẫn chưa ra đâu vs đâu thế này, sao anh Vũ lại ôm anh Khởi quần áo xộc xệch vào lòng ? phải ngược lại chứ !!!
    oaoaoa….ta muốn xem cảnh anh Khởi làm thịt Vũ cơ
    chi tiết bên hồ thật là cảm động lòng người quá, tự hỏi m` liệu có người nháo m` mà m` lạnh lùng tàn khốc mà vẫn ko bỏ cuộc như vậy liệu m` có yêu ko nhỉ, haiz…có điều ko có cơ hội kiểm chứng rồi, bạn í bỏ cuộc nhanh quá, mới có 4 tháng đã bỏ cuộc mất tiêu…

  3. bà công chúa Tô Âm mê anh khởi ác ác. Ở, mà sao bé Vũ vẫn không tiền đồ như vậy, ngay cả ý nghĩ để cho phụ hoàng mình hy sinh cũng nghĩ đến luôn, thật là bất hiếu mà 😀 Không biết tương lai em có khá hơn tí nào không, bây giờ ta thấy ẻm vẫn chán quá, toàn bị chồng nắm đầu không à. Mà anh Thiên làm gì vậy, toàn bắt con mình hy sinh để ảnh một mình ôm Thu mỹ nhân. Không biết có phải cha nào còn nấy không, toàn là mê dzai cả 😀

  4. Thôi Mẫn kì

    Cái này mà si tình thụ cái quái gì?????????? Trời ơi thụ gì mà đè công làm hoài là sao??????? Trời ơi ai giải thích cho ta nghe đi!!!!!!!!!!!!!!!Trời ơi không thể chấp nhận sự thật T^T

Bình luận về bài viết này