[Danmei] Hủy tâm chú – Chương 9 – Hạ





Hủy tâm chú – Chương 9 Hạ


Tác giả: Tùy Phong Phi

Thể loại: Huyền huyễn, nhất thụ nhất công, lãnh đạm công vs đỏng đảnh si tình thụ, ngược luyến tàn tâm

Editor: Băng Tiêu

Beta – reader: Kumiko



Lãnh Vũ vừa quay lại chỗ La Khởi, tay đã bị y nắm lấy, mười ngón giao quấn. Hắn không khỏi đỏ mặt, cao giọng nói: “Hôm nay ta đã đoạn tuyệt quan hệ với phụ hoàng, sau này chỉ có thể theo ngươi quay về địa phủ rồi.”

 

“Ta mong còn không được.” La Khởi mỉm cười.

 

Lãnh Vũ ngây ngốc một chút, vội vàng xoay đầu đi, đôi tai đỏ bừng bừng, nói tiếp: “Còn nữa, hai gian nhà gỗ ở địa phủ quá cũ rồi, đại ca ta còn tạm ở được, chứ ta tuyệt đối không coi vào mắt. Với lại, mỗi ngày ta phải có ít nhất mười thị nữ ở bên hầu hạ, xuất môn phải có hai mươi tùy tùng đi theo…”

 

“…”

 

 

 

Lãnh Vũ ngoài miệng nói không thích hai gian nhà gỗ, nhưng sau khi theo La Khởi về địa phủ, đã chạy thẳng đến đó, rồi chiếm lấy chiếc giường lớn, lăn quay ra ngủ.

 

Thân thể hắn chưa khỏi hẳn, quả thật cần phải nghỉ ngơi nhiều. Bất quá làm như vậy, chẳng qua chỉ là ghen ghét với đại ca thôi.

 

Một ngàn năm qua, nơi này đều là nơi La Khởi tưởng niệm đại ca hắn. Hôm nay thật vất vả xoay người làm chủ nhân, tự nhiên muốn tùy tiện một phen, tuyên cáo toàn bộ quyền.

 

La Khởi hiểu rõ hắn nghĩ gì, cho nên cũng không nói nhiều, chỉ lẳng lặng ngồi ở đầu giường, ngắm nhìn dung nhan khi ngủ của hắn.

 

Mới vừa rồi ở Phi Loan điện, Lãnh Vũ cắt tóc đoạn tình, hơn phân nửa là muốn so sánh với đại ca Lãnh Luyện của hắn.

 

Tht là tr con.

 

Biết rõ như thế, trong lòng La Khởi càng thêm rung động, không nhịn được vươn tay vuốt ve khuôn mặt tái nhợt đang ngủ say, ý cười bên môi mãi không biến mất.

 

Vì Lãnh Vũ mà y đã trì hoãn mấy ngày ở thiên giới, công vụ ở địa phủ sớm đã xếp thành núi. Hôm nay không còn cách nào khác, đành phải tới Diêm Vương điện xử lý công vụ, ban đêm lại trở về làm bạn với Lãnh Vũ.

 

Lãnh Vũ ngủ suốt vài ngày, thân thể từ từ khang phục, tinh thần thoải mái, càng nhìn La Khởi, càng thấy thích.

 

Sắc đẹp trước mắt, tự nhiên không có khả năng không động lòng.

 

Chỉ là nhớ quá khứ bị ăn không ít đau khổ, chung quy khó tránh trong lòng còn sợ hãi.

 

Mỗi lần hạ dược, người cuối cùng trúng độc lại là hắn, mỗi lần dùng phép thuật, người bị cắn trả cũng là hắn, ngay cả lúc muốn sờ tay người nào đó, cũng bị đá vào ao sen… Ôi, khi  nào hắn mới chinh phục được mỹ nhân đây?

 

Lúc Lãnh Vũ ngồi trên giường thở ngắn than dài, La Khởi đang ngồi ở bên cúi đầu đọc sách, ngẩng lên nhìn hắn vài lần, liền cười hỏi: “Điện hạ làm sao vậy? Thân thể không thoải mái sao?”

 

Lãnh Vũ khẽ hừ, không đáp.

 

La Khởi liền buông sách xuống, chậm rãi đi tới bên giường, ngồi xuống, vuốt ve mái tóc hắn, ôn nhu nói: “Gần đây kinh phí địa phủ eo hẹp, chuyện xây lại gian nhà gỗ chắc phải chờ một thời gian nữa. Về phần thị nữ cùng tùy tùng… khụ khụ, sợ rằng có chút khó khăn…”

 

La Khởi tưởng rằng Lãnh Vũ vì việc nhỏ này mà giận dỗi, nào hiểu được đối phương đang nghĩ gì trong đầu.

 

Nhưng Lãnh Vũ cũng không giải thích, chỉ lầm bầm vài tiếng, đột nhiên vươn tay, ôm chặt lấy La Khởi, nói: “Công vụ còn chưa xử lý xong sao? Đêm này ngủ cùng ta được không?”

 

“Được thôi.” La Khởi gật đầu, vui vẻ đáp ứng, vừa nói vừa giơ chăn mền lên, thuận thế chui vào nằm cạnh.

 

Ngược lại, Lãnh Vũ lại cảnh giác, nhìn y từ trên xuống dưới một lần, cẩn thận hỏi: “Thứ ta vừa ăn có bị trộn thuốc xổ không? Trên người ngươi không giấu Khổn Tiên Tác đó chứ?”

 

La Khởi thoáng giật mình, rốt cuộc rõ ràng hắn suy nghĩ gì, cười nói: “Thì ra là thế.”

 

Bốn chữ vô cùng đơn giản, nhưng lại phun ra từ miệng La Khởi, dường như mang theo chút mập mờ như có như không.

 

Lãnh Vũ nhất thời đỏ mặt, hai tay vẫn quấn lấy La Khởi không tha, khàn khàn nói: “Ngươi ngoan ngoãn nghe lời…”

 

Dựa theo kinh nghiệm dĩ vãng, mỗi lần hắn nói ra những lời này, đều sẽ gặp xui xẻo.

 

Nhưng La Khởi lại không chút giãy dụa, cứ mặc hắn ôm, trừng mắt nhìn, thanh âm vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng: “Điện hạ, Khổn Tiên Tác quả thật giấu trên người ta.”

 

“Hả?”

 

Lãnh Vũ ngẩn ngơ, còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy La Khởi búng ngón tay, một sợi dây rách nát hiện ra trong lòng bàn tay. Mí mắt hắn nhảy nhảy, trong lòng thầm nghĩ.

 

Xong hết ri, xong hết ri, xui xo qu nhiên li là mình.

 

Ngoài dự đoán, La Khởi lại nhoẻn miệng cười, đưa sợi dây ra, quấn một vòng vào tay mình, sau đó tiến sát đến bên tai Lãnh Vũ, nói: “Không phải điện hạ thích dùng Khổn Tiên Tác trói ta sao? Còn nhớ chú ngữ hay không? Để ta dạy lại cho ngươi.”

 

Đang nói chuyện, quả nhiên La Khởi đọc ra một chuỗi chú văn dài.

 

Nét mặt y trước sau như một, tươi cười dịu dàng, tiếng nói nhẹ nhàng, cực kỳ êm ai, hai tay La Khởi bị Khổn Tiên Tác cuốn lấy chủ động đặt lên cổ Lãnh Vũ.

 

Tim Lãnh Vũ đập thình thịch, chỉ thấy hai gò má nóng lên, khí huyết bùng cháy, nhiệt độ cơ thể tăng cao. Nhất thời không để ý tới chú ngữ hay Khổn Tiên Tác, chỉ trực tiếp đặt La Khởi dưới thân, hôn kịch liệt.

 

Hai tay hắn cũng không nhàn rỗi, có chút mới lạ mà cởi áo La Khởi ra, hô hấp càng lúc càng dồn dập.

 

La Khởi ngoan ngoãn nằm yên, mặc cho hắn gặm tới gặm lui, cười khanh khách: “Điện hạ, gian nhà gỗ này thật sự rất cũ.”

 

“Không sao.” Lãnh Vũ không ngẩng đầu lên, thanh âm khàn khàn.

 

“Điện hạ, mười thị nữ và hai mươi tùy tùng…”

 

“Không cần nữa.” Lãnh Vũ tiếp tục cởi quần áo y.

 

Tt lm.

 

La Khởi cười đến híp mắt. (Tiêu: Anh là đồ khốn nạn, oaoaoaoa, anh lại dụ pé Vũ ngây thơ rồi.)

 

Thật vất vả Lãnh Vũ mới đặt người yêu ở dưới thân, chỉ lo hôn môi lên dung nhan ngày nhớ đêm mong, căn bản không hiểu mình nói gì. Hắn vừa gặm cắn, vừa nhẹ nhàng gọi: “La Khởi, La Khởi…”

 

Một lần rồi lại một lần, phảng phất như sợ người nào đó đột nhiên biến mất.

 

Đôi mắt đen láy như bao bọc bởi lớp sương mù, lưu quang chậm rãi di chuyển, chứa đầy tình ý.

 

 

 

Sau khi La Khởi dụ hắn đáp ứng vài điều kiện, đáng lẽ có thể dễ dàng đoạt lại quyền chủ động. Nhưng thấy vẻ mặt này của Lãnh Vũ, ngực y liền nổi lên hàng vạn nhu tình.

 

Người này lưu luyến si mê mình ngàn năm.

 

Người này vì mình không biết đã chu bao đau kh.

 

Người này biết rõ không có kết qu, nhưng vn chp mê không tnh.

 

Tht k quái.

 

Lúc không thích, vô lun hn n lc bao nhiêu, cũng không chút động lòng.

 

Nhưng khi thích hn, ch cn nh ti trước kia hn si ngu, đã cm thy vô cùng đau lòng.

 

La Khởi cúi đầu thở dài, ngón tay quấn lấy mái tóc dài đen nhánh của Lãnh Vũ, ôn nhu đáp: “Điện hạ, ta ở đây.”

 

Lãnh Vũ nghe thấy thanh âm này, liền động tình, há mồm cắn lấy cần cổ trắng nõn của La Khởi, bàn tay chạy dọc theo bộ ngực bằng phẳng.

 

Chỉ một chút công phu, quần áo hai người liền tuột xuống.

 

La Khởi híp mắt, cảm thấy vật thể nóng bừng cương cứng chạm vào chân. Còn Lãnh Vũ thì há mồm thở dốc, không ngừng hôn lên cái miệng của y, rồi lại không biết tiếp tục thế nào.

 

“Điện hạ.” La Khởi cười khổ một chút, hai chân thon dài chậm rãi quấn lên eo Lãnh Vũ, chủ động nghênh đón, thấp giọng gọi.

 

“La Khởi…” Lãnh Vũ đỏ mặt, cả người nóng lên, hỏi: “Không phải ta đang nằm mơ chứ?”

 

La Khởi ngẩn người, không khỏi cười rộ lên: “Thế nào? Điện hạ thường mơ chuyện này?”

 

Vừa nói, vừa cố ý chớp chớp, trong mắt chứa đầy phong tình vạn chủng.

 

Nhất thời, tim Lãnh Vũ đập thình thịch, ôm chặt lấy y, dương vật nóng cháy rốt cục cũng tìm thấy huyệt khẩu mềm mại. Mặt Lãnh Vũ đỏ bừng như thể sắp nhỏ ra máu, nhỏ giọng hỏi: “Vào… từ nơi này sao?”

 

La Khởi cười không nói, vững vàng hôn hắn, đầu lưỡi dây dưa.

 

Lãnh Vũ chỉ cảm thấy ý loạn tình mê, thẳng lưng, đâm mạnh vào trong.

 

Đau quá.

 

Bởi vì không có bôi trơn, hạ thân truyền tới cơn đau đớn vô cùng.

 

Bất quá, so với thiên hỏa đốt người, thì đây chẳng thấm gì.

 

La Khởi hít sâu một hơi, cười cười, phối hợp với tốc độ của Lãnh Vũ, bạc môi chậm rãi tiến đến bên tai hắn, nhẹ nhàng phun ra: “Điện hạ, ta thích ngươi.”

 

Tiếng nói khàn khàn, màng theo mùi tình dục.

 

Lãnh Vũ lập tức chấn động toàn thân, khuôn mặt có chút vặn vẹo.

 

“A.”

 

La Khởi ngẩn ngơ, bỗng nhiên cảm thấy hạ thân nóng lên, chất lỏng nóng dính đã phun vào trong cơ thể.

 

Ơ ơ?

 

Nhanh thế?

 

Đôi mắt vừa chuyển, thoảng chốc có chút run sợ.

 

Hai tròng mắt Lãnh Vũ đỏ bừng, hung tợn nhìn y, nghiến răng nghiến lợi nói: “La Khởi, nhất định là ngươi cố ý!”

 

“Điện hạ, ta không có…” Khóe miệng co quắp, La Khởi cố gắng mở miệng giải thích.

 

Thế nhưng Lãnh Vũ không chịu nghe, mặc dù lui ra khỏi cơ thể La Khởi, nhưng vẫn đè nặng y không tha, còn cắn mạnh vào cổ y một cái, mắng: “Đều là ngươi làm hại.”

 

“Đúng vậy, đúng vậy.” La Khởi hơi dùng lực, đã thoát khỏi Khổn Tiên Tác, vươn tay vỗ nhẹ lên lưng Lãnh Vũ, cười nói: “Toàn bộ là ta sai.”

 

Lãnh Vũ chôn mặt vào cổ La Khởi, sống chết không chịu ngẩng đầu lên, lẩm bẩm nói: “Làm sao bây giờ? Sau này ta chẳng còn mặt mũi nhìn người khác nữa.”

 

La Khởi kiệt lực nhịn cười, tiếp tục vuốt ve lưng hắn, mềm giọng dỗ dành: “Sợ cái gì? Ngươi không nói, ta không nói, ai biết được.”

 

Lãnh Vũ trừng mắt liếc hắn một cái, vẫn rầu rĩ không nói lời nào.

 

La Khởi cười cười, tiếp tục dỗ dành hắn.

 

Một lúc lâu sau, Lãnh Vũ mới đột nhiên nhớ ra cái gì, liền hỏi: “Ngươi… chỗ này, làm sao bây giờ?”

 

Thì ra lúc triền miên thân thiết, La Khởi cũng đã động tình, vậy mà bây giờ mặc dù hạ thân trướng lên khó chịu, vẫn cười khúc khích dỗ hắn: “Không sao.”

 

Sắc mặt Lãnh Vũ vốn ửng hồng, giờ phút này lại càng đỏ lên, tay phải chậm rãi trượt xuống, nắm lấy dương vật cương cứng của La Khởi.

 

“Điện hạ…”

 

Lãnh Vũ ngẩng đầu lên, tầm mắt gặp nhau, liền cúi xuống, ngón tay trúc trắc di chuyển, thấp giọng nói: “Câu vừa nãy, ngươi lập lại cho ta nghe được không?”

 

“Điện hạ muốn nghe câu nào?”

 

“…” Lãnh Vũ đỏ mặt, không đáp.

 

“A, ta biết điện hạ thích nghe cái gì rồi.” La Khởi tươi cười, nhẹ nhàng cắn lỗ tai hắn một cái: “Điện hạ trên giường thật dũng mãnh.” (Tiêu: Oaoaoa, anh lại khi dễ pé Vũ L)

 

Nghe vậy, trong đầu Lãnh Vũ vang lên một tiếng “Ầm”, huyết khí bùng cháy.

 

“Hỗn đản, quả nhiên ngươi cố ý.”

 

Lãnh Vũ thở hổn hển trừng mắt nhìn y, nhấc chân muốn đá người kia xuống giường. Ai ngờ lại đá vào khoảng không, ngược lại còn bị La Khởi bắt được cổ tay, nghiêng người, dễ dàng đặt hắn dưới thân.

 

“Ngươi làm gì?” Lãnh Vũ thất kinh.

 

Nhưng La Khởi lại nhìn hắn cười cười, đôi mắt thâm sâu, thần sắc ôn nhu, nhã nhặn đến vô hại: “Nếu điện hạ có tinh thần như vậy, không bằng chúng ta làm lại một lần nhé.”

 

Dứt lời, liền cúi đầu hôn hắn.

 




Cont…





36 responses to “[Danmei] Hủy tâm chú – Chương 9 – Hạ

  1. Không biết mặt mình có bị chai hay không mà đọc xong màng xôi thịt thì chẳng mất tí máu nào cả vậy?

    Em Vũ sao vẫn còn khờ quá vậy, vẫn bị anh Khởi gạt 😦 chừng nào bé Vũ mới khôn lên một tí đây

  2. ta k biết nên nói gì về màn H vừa diễn ra nữa nó quá là ….
    chỉ thấy tội cho vũ ca thôi sao ca có thể dễ bị dụ dỗ như thế chứ, ca đúng là dại zai quá đó. k có tiền đồ là đúng rồi nga.
    tks.

  3. Aaaaaaa mất hình tượng anh công lạnh lùng rồi. Màn H đầu tiên ta đọc mà công bị áp nha.
    Thank các nàng nha!
    Xử Nam

  4. ơ ơ ơ ơ hụt hẫng hụt hẫng, này là sao đây, sao em Vũ lại nằm trên á á á á TT^TT

  5. Vũ….nằm trên…………. lại có vài giây………….aaaaaaaaaaaaaaaaaaa…………….H cái kiểu j thế này, *gào rú*, ko bít đâu, trả lại tiền đê, oa oa oaoo oao oao ao , lừa đảo, oao oa oaoo ao

  6. oaaaa H sao cóa vài giây zậy, ôi cái màn H thật là………………… * giãy dụa *

  7. Phải bắt đền nàng Tiêu, cho chúng ta ngồi chờ dài cổ, để sẵn bao nhiêu bao máu……Tiêu ơi, nàng phải đền lại một chuyện thật thật thật nhiêu thịt nhá 😀

  8. Aww, cuối cùng thì cũng yêu rồi á:”>
    Mình bị yêu truyện này nga. Đọc QT mà vẫn phải đọc lại edit . Đọc đi đọc lại í:”>
    Lại được hôm nay nghe bài A thousand year của Christina Perri nên thấy đáng yêu quá í:”>

    Thanks các bạn đã trans nga :*

  9. mê luyến cả ngàn năm rồi mới đến ngày được ăn, anh Vũ lại chẳng “thần tốc’ như vậy thì sao ^^
    ta đề cử Vũ ca nên được ghi vào kỷ lục Guiness, hạng mục “chờ được ăn lâu nhất (1 ngàn năm) và ăn nhanh nhất (thẳng từ lúc đi vào đến lúc “ra” chắc có vài giây ko à, phục anh thiệt 0.o ) “

  10. Vì thương ẻm nên mới bới móc chứ, nếu không thì đọc truyện về ẻm làm gì 😀 bây giờ ta thích đỏng đãnh si tình thụ 😀

  11. Nàng ngủ ngon nhé, rảnh rồi chit chat với ta qua YM, sẵn cho ta biết them giá cả về đồ điện tử bên VN

  12. ò, yên tâm, ta rảnh là lên YH liền á, nàng có lên thì lên thoi, =))

Bình luận về bài viết này