[Danmei] Thái tử – Chương 32 – Thượng


 

 

 

Thái tử – Chương 32 Thượng


Tác giả: Phong Lộng

Thể loại: Cổ trang cung đình, nhất thụ nhất công, huynh đệ văn.

Editor: Y Đình

Beta – reader: Kumiko

 

 

 

 

 

Trong phòng giam an tĩnh lại…


Thời gian từng chút, từng chút, chậm rãi trôi đi.


Vịnh Lâm hiếm thấy ngồi giữ ở bên hỏa lò, vẫn không hề nhúc nhích, quay lưng lại với hai vị ca ca.


Vịnh Thiện ngồi sát bên giường, cúi đầu nhìn Vịnh Kì, ánh mắt một khắc cũng không rời, giống như là đã cả đời không được thấy. Hắn lúc nào mơ đến giờ phút này. Thế nhưng giờ đây khi mộng đã thành thực lại không nhịn được mà chua xót.


Không biết qua bao lâu, lông mi Vịnh Kì khẽ run.


Run rất khẽ, sự thay đổi này nếu là người khác thì tuyệt sẽ không phát hiện ra. Vịnh Thiện lại ngay lập tức nhìn thấy, cả người kích động đến phát run, một tay cầm lấy tay Vịnh Kì, kìm nén tình yêu thương tràn ngập, thấp giọng nói: “Ca ca, ca ca, huynh hãy mở to mắt ra nhìn ta.”


Hắn chỉ là hô thử một câu thăm dò, Vịnh Kì lại giống như là nghe được, cả người run rẩy dữ dội một trận, giống như là giãy giụa lại sự trói buộc từ trong mộng, cổ ngửa mạnh ra sau.


Mắt đột nhiên mở ra.


“Ca ca?” Vịnh Thiện thở dốc vì kinh ngạc.


Vịnh Thiện nhìn thấy đôi con ngươi trong vắt mà đen nhánh kia, tâm tựa như bị một con sóng cao ba trượng chụp lấy, hai cánh tay duỗi ra, đem Vịnh Kì ôm chặt. Mặt hắn dán vào mặt Vịnh Kì, không ngừng cọ sát, giống như nếu không làm như vậy, thì sẽ không thể biểu đạt được sự kích động trong lòng mình.


Trên cánh tay đột nhiên truyền đến cảm giác khác thường, Vịnh Thiện thu hồi cảm xúc, cúi đầu nhìn. Một bàn tay gầy kéo tay áo hắn, nhẹ nhàng lôi kéo.


Hai mắt hắn đẫm lệ vẫn ẩn ý cười, hỏi Vịnh Kì: “Làm gì? Lúc này còn thẹn thùng, muốn ngăn đệ sao?”


Vịnh Kì ở thái tử điện kích động đến độ hôn mê, mở mắt ra lại nhìn thấy Vịnh Thiện, căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì. Hắn bị bệnh rất nặng, trong lòng một chút thanh tỉnh, một chút mơ hồ. Nhìn thấy Vịnh Thiện, hắn nháy mắt liền biết đây không phải là mộng. Nhất định đây là thật, hắn vui sướng đến độ ngay cả nguyên nhân và kết quả cũng không buồn hỏi.


Hết thảy đều tự nhiên đến khó tin. Hắn mở mắt ra lại ở trong lồng ngực Vịnh Thiện, nghe thấy thanh âm của Vịnh Thiện, nhìn thấy khuôn mặt của Vịnh Thiện. Thật sự là chuyện có đạo lý nhất trong thiên hạ.


Môi giật giật, yết hầu khô khốc, một chữ cũng không nói nên lời.


Vịnh Kì đơn giản vứt bỏ, mở to đôi mắt to đã trũng sâu, dừng ở trên mặt Vịnh Thiện, bình tĩnh nhìn.


Vịnh Thiện vẫn là lần đầu tiên bị Vịnh Kì nhìn chăm chú như vậy, tâm đều như hóa mở, hung hăng trừng mắt nhìn, đem lệ trong hốc mắt cứng rắn nuốt vào, mỉm cười nói: “Ca ca nhìn gì? Ta bộ dáng già đi rất khó coi phải không?”


Vịnh Kì tham lam theo dõi hắn. Trong lòng đối với Vịnh Thiện nhẹ nhàng nói: Được gặp ngươi ta cũng quá vui mừng rồi. Cho dù lúc này vì ngươi mà chết ta cũng cam tâm tình nguyện.


Miệng hắn dù nói không ra, nhưng ánh mắt lại tựa như thiên ngôn vạn ngữ.


Vịnh Thiện bị hắn nhìn từ đầu đến chân thấy nhiệt nóng hầm hập, giống như ngoài cửa sổ xuân đã về, hoa đã nở.


Thấy môi Vịnh Kì hơi run run, giống như là có chuyện muốn nói, Vịnh Thiện lập tức giơ tay lên, lòng bàn tay nhẹ nhàng đặt trên ngực Vịnh Kì, trầm giọng nói: “Ca ca tất cả đều không cần phải giải thích. Người trong thiên hạ không rõ lòng của huynh, đệ rõ là được rồi.”


Một câu đem tất cả chuyện lén liên lạc với Lệ phi, trộm thư đốt thư, làm cho Vịnh Thiện hết đường chối cãi rồi bị bỏ tù, toàn bộ mất hết.


Vịnh Kì ngẩn ra, nước mắt tuôn rơi.


Hắn có thể mở mắt ra, lấy tay kéo ống tay áo Vịnh Thiện, là đã dùng hết khí lực rồi. Giờ đây cơ thể càng thêm suy yếu, đầu óc lại càng thanh tỉnh. Chỉ có làm rõ chân tướng thì ngôi vị thái tử của Vịnh Thiện mới được rửa sạch oan uổng, thanh danh không hề lưu lại chút dơ bẩn nào.


Trong lòng hắn đã hạ quyết tâm, một người làm một người chịu, chỉ cần nhìn thấy phụ hoàng, nhất định sẽ đem toàn bộ lỗi lầm mình trộm thư đốt thư nói ra. Nhưng hắn chỉ giấu chuyện này là do Lệ phi sai khiến, để bảo toàn tình cảm mẫu tử.


Nói ra việc này, phụ hoàng nhất định sẽ tức giận mà giam ngay vào lao ngục. Đây là trọng tội không thể tha, không thể trông chờ còn giữ được mạng. Cho dù phụ hoàng nhân từ, nhớ đến tình cảm phụ tử, thì cũng sẽ ban thưởng cho rượu độc để bảo toàn thi thể.


Vịnh Kì ngẩng mặt, lẳng lặng nhìn Vịnh Thiện.


Nói cũng kỳ quái, hắn từ trước đến nay rất nhát gan. Hiện tại nghĩ đến bị xử tử, vậy mà một tia sợ hãi cũng không có. Vị đệ đệ này đối với hắn rất tốt, tốt đến chính mình thấy áy náy bất an. Nếu có thể dùng tính mạng này để báo đáp một phần, cũng không uổng cho mối si tình này.


Hắn vừa nghĩ, môi vừa miễn cưỡng giật giật.


Vịnh Thiện vội vàng dựa sát vào hắn, vỗ về lưng hắn hỏi: “Ca ca muốn gì? Khát nước a?”


Vịnh Kì không lên tiếng, chậm rãi nghiêng mặt đi. Nửa bên mặt còn lại rốt cuộc dựa vào ngực Vịnh Thiện.


Trời rất lạnh, mỗi người đều mặc xiêm y thật dày, hẳn là cái gì cũng không thể nghe được. Vịnh Kì lại chắc chắc hắn nghe thấy được ẩn ẩn tiếng tim đập mạnh mẽ của Vịnh Thiện.


Thình thịch… Thình thịch… Thình thịch…


Hắn có chút hận chính mình sao lại có thể ngốc như vậy. Hắn cùng Vịnh Thiện  lớn lên với nhau ở trong cung, đã hơn mười mấy năm này. Xem ra hắn đã sống uổng phí cả đời này.


Từ từ nhắm hai mắt, ngọt ngào lắng nghe.

 

 

Cont…

 

 

 

12 responses to “[Danmei] Thái tử – Chương 32 – Thượng

  1. *ngơ ngẩn* Cảnh đôi trẻ gặp lại nhau thiệt là cảm động *chấm nước mắt*
    Mà sao có cảm giác phần này ngắn thế nhỉ. Chờ cả 1 ngày mà đọc trong 1 phút a TT^TT

  2. Xuc dong wa T.T 2 ban tre cuoi cug dc den ben nhau

  3. ai dô, lại một đoạn ngọt ngào thấu tim ta nha

  4. ta tưởng có H chớ
    *ngẩn ngơ*

  5. chẹp chẹp
    càng nghĩ càng thấy phục quyết tâm của mình khi hoàn bộ này
    chẹp chẹp
    sao ta giỏi thế nhẩy
    ka ka ka

  6. thak nàng Y Đình rất nhìu nha
    ta đợi hoàn bộ này lâu ùi
    càng nghĩ càng thấy phục quyết tâm của ta
    -> đó chính là câu ghi thiếu bên trên
    hi hi hi

  7. chẹp
    lúc đầu đọc cái trên e cũng ngớ cả người
    hóa ra là nàng ý ghi nhầm
    chẹp
    =.=”

  8. Ta có một thắc mắc nho nhỏ, anh Kỳ gầy yếu như thế lày, nói chuyện màh còn muốn hết cả hơi, lấy đâu ra sức cùng bạn Thiện làm chuyện “phòng the” nhey, “suy nghĩ , suy nghĩ”, cắn môi”. Y Đình hảo tâm giải thích giùm ta đih “cười mỉm” ^^!

  9. chẹp
    cái này thì nàng ko hỉu ùi
    nó gọi là sức mạnh của tình iu đó
    dù có mệt thế nào
    đau thế nào
    nhưng mà gần người mình iu sau bao ngày xa cách
    kể cả có sắp chết cũng bật dậy bay như bướm đó a
    =))
    ke ke ke
    đùa thoy
    thực ra
    cái chuyện đó xảy ra sau khi anh kỳ đã được dưỡng sức và nạp điện đầy đủ
    anh thiện chỉ việc xài thoy
    =))

Bình luận về bài viết này